Những đứa cháu của tôi cũng đã bắt đầu vào lớp 1. Các con ngồi trước màn hình máy tính, làm quen với cô, làm quen với các bạn, các con giơ tay, ngồi nghiêm túc và ngóng chờ. Ngoài khuôn hình ấy, là mái tóc xõa, là vầng trán nhăn và cả những tiếng thở dài của bà, của mẹ. Bọn trẻ không nhìn thấy, không nghe thấy, và chúng sẽ chẳng để ý đâu. Chúng đang háo hức trước những gì sinh động, chúng bị cuốn vào lời nói của cô, của thầy. Chỉ cần được dẫn lối, các bạn nhỏ sẽ bị cuốn hút và tin theo, cùng đi một con đường mới, mà chưa bao giờ chúng từng đi. Chúng tin vào những gì ở tương lai, và chẳng bao giờ nghi ngại. Bài học đầu tiên của một năm học mới. Tiết học đầu tiên của một ngày mời. Lời nói đầu tiên của một cuộc gặp gỡ mới. Thiêng liêng và đầy niềm tin.
Thật vui, thật lạ vì chúng ta lại bắt đầu. Không, chúng ta được cùng nhau bắt đầu. Điều đó mới là sự kì diệu. Ngày mai, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường dù chúng ta biết nó không bình thường như chúng ta vẫn tưởng tượng. Các bạn nhỏ hay lắm, các bạn khác chúng ta lắm nhé. Các bạn đang mong ngóng ngày đi học, dù không được tung tăng trong sân trường, không được nô đùa cùng bạn, thì chỉ cần lời hẹn “online”, để các bạn nhìn thấy nhau, nói cùng nhau, lén lút thầy cô làm “trò quỷ”, thế là đã xứng đáng cho mong ngóng đợi chờ.
Sự bắt đầu thiêng liêng thế. Sự bắt đầu có quyền năng diệu kì đến thế. Dù bất kì điều gì xảy ra, người lớn như tôi đây cũng cảm nhận được sự tuyệt vời này, thấy trân trọng và thấy mình có trách nhiệm để duy trì, để sự bắt đầu xứng đáng.
Nhỏ bé nhưng là bài học hạnh phúc
Khi tôi đi ngang qua hoặc chỉ nghe kể về những ngày tuyển sinh vào lớp 1, tôi hình dung những vất vả, lo âu, căng thẳng ganh đua, hay cả những toan tính của người lớn.
Như sáng nay, tôi thấy những đứa trẻ tung tăng, vui vẻ, thấy niềm hạnh phúc của trẻ lan sang cả bản thân mình.
Tôi cảm nhận trái tim mình rung lên khi thấy các giáo viên ở bàn đón tiếp, xòe đôi bàn tay ra, đứa trẻ đặt vào tay cô tấm phiếu hẹn. Cô trao lại cho chúng ánh mắt nhìn ấm áp. Cái bắt tay và nâng đứa trẻ nhìn về phía trước.
Đứa trẻ tự nhiên cầm tay người bạn chưa quen để cùng vào phòng đo nghiệm. Trong quang cảnh ấy, những đứa trẻ được bộc lộ mình rồi nhanh chóng hòa nhập. Chắc rằng chúng đang có niềm tin.
Rồi lũ trẻ rời khỏi phòng đo nghiệm. Cô giáo dẫn chúng đi một vòng để đến phòng đo thể chất. Chúng như bầy chim non. Kể cho nhau nghe về bản thân, phán đoán về những gì sắp tới. Có đứa vừa nãy còn khóc nhè, nhưng giờ thì vui lắm đấy. Tất cả đều tự tin.
Thầy hiệu trưởng cùng các thầy cô khác tạm biệt chúng bằng món quà là 1 hộp kem. Đứa trẻ thích ngọt ngào. Cách chúng được nhận sự ngọt ngào cũng “ngọt ngào” không kém.
Ai ở thời khắc đấy rồi cũng cảm nhận được sự hạnh phúc. Và nhất là cách tạo ra hạnh phúc cho trẻ thơ.