Xã hội ngày càng phát triển, kéo theo chất lượng các nguồn lực cũng phải thay đổi cho phù hợp. Về trình độ chuyên môn và nghiệp vụ của các giảng viên sư phạm ngày càng tăng lên.
TS Nguyễn Thị Nhung đã đưa ra một số giải pháp để phát triển nguồn nhân lực giảng viên ĐHSP trong thời gian tới.
Trước hết, Nhà nước và các trường cần xây dựng chính sách tiền lương phù hợp gắn với hiệu quả công việc dựa trên quy định tiền lương theo luật định, cần phải có mức thưởng theo kết quả công việc. Đó là dựa theo vị trí công việc, học vấn, kinh nghiệm, trách nhiệm. Mức lương của mỗi người là kín nhưng phải có cơ chế, cách tính rõ ràng, dễ hiểu và có quy định cụ thể. Việc thay đổi cơ chế, chính sách tiền lương cũng phải xem xét thường xuyên và đánh giá, sửa đổi cho phù hợp.
Cũng theo TS Nhung, việc kết hợp giữa tuyển dụng suốt đời với tuyển dụng giảng viên theo hợp đồng thời vụ, hoặc bán thời gian phục vụ cho nghiên cứu sâu như ở một số quốc gia trên thế giới. Điều này giảm thiểu chi phí cho công tác tuyển dụng.
Các trường ĐHSP hiện nay cần mạnh dạn xây dựng chính sách thí điểm trọng dụng nhà khoa học, giảng viên trình độ cao gắn với số lượng và chất lượng sản phẩm đầu ra. Đặc biệt, cần kết hợp đội ngũ giảng viên với chuyên gia sư phạm để tạo nên nguồn lực mạnh như có trình độ tiến sĩ, sử dụng được ngoại ngữ trong giảng dạy và nghiên cứu khoa học, có công bố quốc tế, hợp tác quốc tế.
Ngoài ra, cần tạo một môi trường làm việc năng động, khen thưởng, kỷ luật đúng. Như thế mới tạo ra được động lực phát triển cho giảng viên. Đánh giá nguồn nhân lực giảng viên để biết được năng lực, trình độ, năng lực, phẩm chất đạo đức của họ, lấy đó làm căn cứ để bố trí, sử dụng, bổ nhiệm, đề bạt, đào tạo bồi dưỡng và thực hiện các chính sách đối với giảng viên.
Đánh giá giảng viên là một hoạt động khó khăn, phức tạp. Nhà quản lí cần biết cách đánh giá thế nào để giảng viên coi đó là động lực để cố gắng phấn đấu. Bên cạnh đó cần quy hoạch nguồn nhân lực giảng viên gắn với mục tiêu phát triển của cơ sở giáo dục đại học.
Mặt khác, cần hoàn thiện chính sách tiền lương, chế độ đãi ngộ. Đặc biệt, môi trường tự do học thuật cũng phải được tạo dựng và vun đắp bởi chính các nhà khoa học cùng nhau có ý thức xây dựng một hệ thống chuẩn mực của khoa học và đạo đức.
Để tạo được môi trường giảng dạy, nghiên cứu tốt, các cơ sở giáo dục đại học cần phải đảm bảo quyền tự do của giảng viên trong việc tìm hiểu bất cứ chủ đề tri thức nào mà mình quan tâm. Đồng thời, được trình bày những khám phá của mình cho sinh viên, đồng nghiệp và những người khác biết. Bên cạnh đó, hỗ trợ giảng viên trong công bố bằng cách xuất bản những số liệu và kết luận của mình mà không bị kiểm soát hay kiểm duyệt và làm sao để cho giảng viên được giảng dạy theo cách mà mình thấy phù hợp về mặt chuyên môn.
Ngoài ra, cần tạo điều kiện cả về vật chất và tinh thần để giảng viên chủ động trong nâng cao trình độ chuyên môn. Nhà trường không chỉ tạo điều kiện về môi trường giảng dạy mà cần có những chế độ, phụ cấp khi giảng viên đi học, đi bồi dưỡng thường xuyên. Ví dụ như giảm giờ dạy, giờ nghiên cứu khoa học khi giảng viên đi học tập bồi dưỡng. Ngoài vật chất, Nhà nước có thể tạo điều kiện về thời gian, khen thưởng kịp thời khi giảng viên có thành tích học tập tốt.
“Nguồn nhân lực giảng viên quyết định đến chất lượng giảng dạy và nghiên cứu của nhà trường. Thu hút nguồn nhân lực giảng viên chất lượng không chỉ đơn thuần là tuyển dụng mà còn là chủ trương, chính sách lâu dài của các trường ĐHSP, cần phải có sự can thiệp hỗ trợ từ phía Nhà nước trong điều chỉnh các chính sách giáo dục. Như vậy mới tạo nên những điều kiện thuận lợi cho giảng viên phát triển sự nghiệp của mình cũng như phát triển nhà trường, tạo đà phát triển cho giáo dục nước nhà”, TS Nhung nhấn mạnh.