Tuy khởi động khá tích cực nhưng cho đến nay mô hình đại học chia sẻ chưa phát triển rộng rãi và mang lại hiệu quả như kỳ vọng. Khó khăn lớn nhất đối với mô hình này là cơ chế quản trị của các trường đại học và hành lang pháp lý cho việc áp dụng. Hiện nay, cơ chế quản trị của các trường, nhất là trường đại học ngoài hệ thống ĐHQG còn nhiều điểm khác nhau, nhất là tài chính nên gây ra những khó khăn khi tiến hành chia sẻ cơ sở vật chất, nhân lực.
Ngoài Quyết định 999/QĐ-TTg ngày 12/8/2019 của Thủ tướng Chính phủ thì đến nay chưa có thêm các văn bản quy phạm để hướng dẫn, do vậy còn nhiều khoảng trống chính sách trong quản lý kinh tế chia sẻ nói chung và đại học chia sẻ nói riêng.
Hiện vẫn chưa có quy định cụ thể cho việc quản lý nguồn lực và tài sản công; giảng viên trong các cơ sở giáo dục đại học công lập chịu sự điều chỉnh của Luật Viên chức và văn bản hướng dẫn có liên quan nên hạn chế về chia sẻ nhân lực, nguồn lực giữa các trường khi áp dụng đại học chia sẻ.
Kinh tế chia sẻ là xu hướng tất yếu. Cuộc cách mạng công nghiệp 4.0 cùng xu hướng số hóa, tự chủ đại học tại Việt Nam là điều kiện thuận lợi để hình thành hệ thống đại học chia sẻ. Vấn đề quan trọng hiện nay là cần tháo gỡ những rào cản về mặt pháp lý.
Cùng với xây dựng hệ thống tích lũy và công nhận tín chỉ giữa các trường đại học, xây dựng nền tảng hạ tầng để các đơn vị có thể chia sẻ khóa học, tài liệu, cần thiết phải xây dựng chính sách, cơ chế, quy định phù hợp khuyến khích đại học chia sẻ. Có như vậy mô hình này mới có thể hoạt động hiệu quả, tạo điều kiện cho người học và giảm chi phí, tạo môi trường cạnh tranh lành mạnh trong cuộc đua nâng cao chất lượng đào tạo, mang lại lợi ích cho toàn xã hội.