Truyện ngắn Cây thị bên cổng chùa

01/01/2024, 14:56
Theo dõi Giáo dục Thủ đô trên

Rồi thời gian cứ lặng lẽ trôi. Cây thị già đã mấy lần ra hoa kết trái nơi góc vườn chùa kể từ bữa đó.

Họ ôm nhau thật lâu, vì sao, không ai hiểu nổi! Hai gương mặt ghì sát nhau rồi lại chợt giãn ra đối diện nhau. Họ nhìn ngắm nhau… cũng một hồi lâu… Dường như họ nhận ra ở nhau những nét gì đó quen thuộc, ấm áp.

Nhà sư Bảo Ngọc chứng kiến cảnh đó cũng hết sức cảm động và ngạc nhiên đến sửng sốt khi nhận ra họ rất giống nhau, nhất là đôi mắt. Sư thầy thầm nghĩ: “Mọi khi Bống rất nhút nhát và thường tránh xa người lạ. Vậy mà sao?”... Bống vẫn nằm gọn trong vòng tay của người đàn bà xa lạ. Dịu dàng nắm đôi bàn tay của Bống, người phụ nữ mân mê chiếc vòng bạc thanh mảnh nhỏ xíu trên cổ tay cô bé. Bỗng chốc, bao nhiêu ký ức chợt ùa về…

Giá như ngày ấy có chút tiền, cô sẽ đeo vào tay cho bé một chiếc vòng bằng vàng lóng lánh, hay ít ra chiếc vòng bạc cũng to, đậm hơn một chút; giá cô can đảm, tỉnh táo hơn để đối diện với hoàn cảnh thì đâu nghĩ đến chuyện bỏ rơi con như vậy!

Ngày ấy, những nghịch cảnh cứ bủa vây cô. Cha của đứa bé là một tên giang hồ lẻo mép, nói yêu cô, khiến cô mang bầu rồi bỏ rơi cô trong nỗi cô đơn và tận cùng khốn khổ. Rồi hắn bỏ đi biệt tăm biệt tích.

Khi ấy Mẫn mới 18 tuổi, tới khu công nghiệp này làm công nhân mới được nửa năm. Gia đình cô ở tận miền Trung, sống trong cảnh bần hàn. Hơn thế nữa, Mẫn cũng không dám ngẩng lên đối diện với búa rìu dư luận.

“Sao mẹ lại nỡ bỏ rơi con giữa dòng đời lưu lạc?”

“Sao mẹ lại nỡ cắt bỏ đi khúc ruột của mình?”

Đôi mắt của Bống vẫn mở to nhìn người phụ nữ khiến cô cảm thấy như đang đối diện với trăm ngàn câu hỏi, trăm ngàn điều trách cứ đắng cay, tủi hận... Cô bậm môi để che giấu những dòng cảm xúc đang dâng trào. Nước mắt cô đọng ứ lại. Trái tim người mẹ bỗng chùng xuống một nhịp khi đột nhiên Bống cất tiếng hỏi: “Cô ơi, con của cô đâu?”

Đôi dòng nước mắt bỗng chốc chảy dài lã chã trên gương mặt tái tê, tủi hổ. Cô khóc nấc lên, hai tay ôm chặt lấy Bống tưởng như không một sức mạnh nào có thể dứt họ ra được. Rồi cùng lúc, cơn đau quặn lại trỗi dậy hoành hành thân xác cô. Có lẽ những ngày cuối của cuộc đời, Mẫn không có một niềm mong mỏi nào hơn là được ở kề bên đứa con bé bỏng đáng thương của mình, ngắm nhìn nó, thấy nó lớn lên từng giờ, từng khắc.

Cô đã lấy chồng, đã có một gia đình nho nhỏ nhưng cô vẫn không sao quên được ký ức cùng với đứa con gái bé bỏng trong cái buổi chiều Đông giá lạnh cách đây bảy năm về trước.

Chiều đã đổ về Tây, những chùm mây xám bạc vít hoàng hôn xuống gần đường viền phía chân trời. Từng cơn gió hiu hắt nhẹ nhàng lùa những chiếc lá vàng dạt vào nơi góc cuối. Đau đớn tột cùng, người phụ nữ lặng lẽ đứng dậy, cúi đầu chào rồi cất bước. Nhưng vừa rảo chân cô bỗng ngã khuỵu, gục xuống thảm cỏ bên mé vườn chùa.

Sư thầy và Bống cùng chạy tới đỡ cô ngồi dậy. Một giây tê tái, người đàn bà khốn khổ lấy hết sức lực đứng dậy, đột nhiên quỳ mọp xuống dưới chân sư thầy, vái ba vái rồi từ từ đứng dậy, đôi chân mỏi mệt như cố sức bước đi thật nhanh về phía cổng chùa, mất hút trong bóng chiều chạng vạng.

Ba tháng sau…

Một buổi sáng cuối Đông giá lạnh, những làn mây xám đang dần tản ra phía trời xa nhường chỗ cho một làn mây trắng bạc hết sức kiều diễm. Từng cơn gió âm thầm khua nhẹ những tán thị già nua cổ kính. Sư thầy lại cùng Bống ra vườn chùa.

Ngồi bên gốc thị dưới làn khói nhang nghi ngút, bằng cử chỉ nhẹ nhàng nhưng trịnh trọng, sư thầy Bảo Ngọc rút trong chiếc túi nâu ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ xậm. Nhà sư nhìn Bống thật sâu rồi nói: “Đây là một kỷ vật của một người phụ nữ đã nhờ ta gửi lại cho con…”.

Nói rồi, nhà sư cẩn trọng mở hộp ra. Trong hộp có một bức thư, nét chữ mềm mại đôi chỗ mờ nhòe. Bống ngập ngừng nhận bức thư và bắt đầu đọc:

“Bống, con gái thương của mẹ!

Hãy cho phép mẹ được một lần gọi con như vậy bởi khi con ngồi đọc những dòng chữ này thì mẹ cũng chẳng còn được sống trên cõi đời này nữa. Những cơn đau đang hoành hành cơ thể mẹ kéo dần sự sống của mẹ về phía cái chết. Mẹ xin lỗi con!

Khi sinh con ra, mẹ đã không đủ sức lực và sự can đảm để nuôi con, nên đã bỏ con nơi cửa Phật. Mẹ là một người mẹ tệ quá phải không con? Nhưng dù con có tha thứ cho mẹ hay không thì mẹ cũng phải đi xa rồi. Cái chết có lẽ là sự trừng phạt thích đáng nhất của ông Trời dành cho mẹ.

Ngày hôm nay của 7 năm về trước là cái ngày tồi tệ nhất của mẹ con mình: Ngày mẹ mang con tới cửa chùa. Một lần nữa mẹ xin lỗi con! Suốt 7 năm ấy, trong lòng mẹ lúc nào cũng nghĩ tới con. Nhưng đường đời phiêu bạt với bao nỗi gian truân mà mẹ không thể tới tìm con được.

Ba tháng trước, mẹ đã vô cùng sung sướng và xúc động vì điều gì con có biết không? Là mẹ đã được gặp con! Là cái buổi chiều hôm Rằm tháng Bảy ấy, bên gốc cây thị này, con còn nhớ không con? Mẹ đã được ôm con vào lòng được ngắm nhìn con trong khoảnh khắc.

Giây phút ấy, mẹ cảm thấy mình thật hạnh phúc! Mẹ đã vui sướng biết bao khi thấy con của mẹ khỏe mạnh, xinh xắn và ngoan ngoãn. Mẹ cảm thấy yên lòng khi con được sống bên một người thầy đức độ, yêu thương con hết mực!

Sư thầy Bảo Ngọc sẽ là người dìu dắt bảo ban con những điều tốt đẹp ở đời. Hãy luôn vâng lời thầy nghe con! Ở nơi xa xôi kia, mẹ sẽ luôn hướng về con, phù hộ cho con được may mắn, học hành tiến bộ. Mẹ cầu mong những điều tốt lành nhất sẽ đến với con.

Chiếc vòng nhỏ sư thầy sẽ thay mẹ đeo vào tay con là vật kỉ niệm cuối cùng mẹ tặng con trước khi đi xa. Mẹ mong con sẽ hiểu lòng mẹ và tha lỗi cho người mẹ đáng thương này!

Hãy luôn sống thật tốt nghe con yêu của mẹ!

Mẹ của con

HoaThị Mẫn”

Đọc xong bức thư, mắt Bống đã rưng rưng lệ. Trong khoảnh khắc, em đã hình dung ra tất cả hình ảnh của mẹ và những gì đã xảy ra giữa hai mẹ con. Lặng đi một giây, sư thầy lấy trong hộp ra chiếc vòng bạc sáng loáng đeo vào tay Bống và nói: “Chiếc vòng này của mẹ con sẽ theo con suốt cuộc đời, ta tin là nó sẽ đem đến cho con những điều tốt đẹp!”.

Bống nhìn lên bầu trời, làn mây trắng kiều diễm vẫn lững lờ trôi nhè nhẹ bên những vầng hào quang đang bắt đầu bừng lên rực rỡ trước sân chùa. Em cảm thấy mẹ dường như vẫn ở đâu đây dõi theo em từng giờ, từng phút, khích lệ em luôn cố gắng. Bình minh tỏa sáng sưởi ấm vạn vật. Những cành cội khẳng khiu đang âm thầm chắt chiu dòng nhựa ngọt để dưỡng nuôi những chồi non sắp sửa bật dậy lúc Xuân sang, điểm tô thêm vẻ đẹp của mùa Xuân nơi cửa Thiền tĩnh mịch.

Và giờ đây bên em, không chỉ là tiếng chuông chùa trầm mặc, không chỉ là không gian cô tịch trời chiều, mà còn cả bầu trời bát ngát với làn mây trắng nhè nhẹ trôi và cả những bông hoa đại vàng thắm, ngát hương chào đón...

Vẫn dịu dàng và nghiêm nghị, sư thầy ngắt một bông hoa đại tinh khôi cài lên mái tóc em. Bống ngước nhìn lên, đôi mắt long lanh như ngàn tia nắng, hai tay chúm lại như búp sen cung kính: “A Di Đà Phật!”

Sư thầy phác một cử chỉ trang trọng hài lòng rồi nói:

- Bống, ta về thôi con! Chuẩn bị bài vở cho ngày mai đến lớp.

Cây thị già rung rinh những lá cành đón chào một ngày mới!

Theo giaoducthoidai.vn
https://giaoducthoidai.vn/truyen-ngan-cay-thi-ben-cong-chua-post666961.html
Copy Link
https://giaoducthoidai.vn/truyen-ngan-cay-thi-ben-cong-chua-post666961.html
Bài liên quan

(0) Bình luận
Nổi bật Giáo dục thủ đô
Đừng bỏ lỡ
Mới nhất
POWERED BY ONECMS - A PRODUCT OF NEKO
Truyện ngắn Cây thị bên cổng chùa