Cô Ngoan kể, 5 năm sau ngày đặt chân lên đảo cô nên duyên vợ chồng với một chàng thanh niên xung phong sinh ra và lớn lên tại đảo. Đến nay, 2 vợ chồng cô đã có 2 con trai, bé lớn 12 tuổi và bé út học lớp 1. Đảo không có trường cấp 2, cấp 3 nên khi các con lên 4 tuổi là cô gửi về cho ông bà ngoại trong đất liền chăm nuôi giúp.
Tình yêu làm đất lạ hoá quê hương. |
“Không chăm sóc, nuôi nấng được con là thiệt thòi lớn của giáo viên bám đảo. Nhiều khi con ốm đau, nghe điện thoại của ông bà gọi ra mà lòng như lửa đốt không làm cách nào khác ngoài việc trông mong vào người thân trong đất liền.
Các con đang tuổi phát triển, lắm khi con chểnh mảng chuyện học hành, mỗi lần đọc tin nhắn của cô giáo mà tôi thấy buồn rơi nước mắt. Lúc đó chỉ muốn về ngay với con nhưng xa xôi, sóng nước về sao đặng, tôi lại cố kìm lòng”.
Ngoài công việc nhà nước, vợ chồng cô Ngoan còn trồng rau, nuôi gà và chăn nuôi lợn để tăng gia sản xuất và có thêm thu nhập trang trải cuộc sống.
Những thiên thần bé nhỏ trên đảo Tiền tiêu Bạch Long Vĩ, Hải Phòng. |
Cô Ngoan tâm sự: Đảo còn khó khăn, đời sống của người dân không mấy dư dả, để có thêm thu nhập họ thường làm thêm nhiều nghề để kiếm sống. Với các thầy cô, ngoài giờ dạy có thể đi biển kiếm cái ăn hay chăn nuôi thêm để phát triển kinh tế. Gia đình cô có anh chồng đi biển nên cô cũng thường lấy lại đồ để bán vào đất liền cho những mỗi quen thân. Quanh năm bận rộn với công việc giúp cô vơi bớt nỗi nhớ quê, nhớ con da diết.
Giờ học đầy năng lượng của lớp 3 tuổi, 4 tuổi Trường Tiểu học- Mầm non Bạch Long Vĩ. |
“Một năm tôi thường về quê thăm con vào dịp hè và tết. Có những năm bận quá không về được thì lại đón con ra đảo nghỉ lễ cùng. Bọn trẻ thiếu thốn tình cảm của bố mẹ nhưng không biết làm thế nào để bù lấp cho con mà chỉ biết cố gắng làm thật tốt nhiệm vụ của mình”, cô Ngoan cho biết.
Khi nói về lý do gắn bó với đảo, cô Ngoan cười hiền: "Nếu bảo vì yêu đảo mà gắn bó tôi thấy lý do đó hão huyền nhưng thực tế với tôi là như vậy. Tôi yêu đảo và yêu người dân, yêu những đứa trẻ nơi đây."