Theo phụ huynh kể, khi vào lớp con không chấp nhận cô giáo chủ nhiệm. Em từng đứng lên bàn giáo viên hô hào cả lớp tẩy chay khi cô giáo bước vào lớp học. Sau đó, em này hô to muốn cô ra khỏi lớp. Cô giáo rất ngượng và bức xúc. Điều đó được lặp lại nhiều lần nên giáo viên đã báo cáo với ban giám hiệu và cho biết không thể dạy được học trò này. Sau đó, phụ huynh được mời lên để chuyển trường cho con sang một môi trường khác phù hợp với hơn.
Sau khi nghe chuyện, tôi sẵn sàng nhận con họ vào Trường Nguyễn Bỉnh Khiêm. Tôi gọi cô giáo chủ nhiệm đến trao đổi và nói rằng bố mẹ cháu là Nghệ sĩ Nhân dân, tức là những người đã cống hiến cho xã hội rất nhiều và chúng ta hãy làm gì đó để bù đắp lại cho họ. Chúng ta có chuyên môn làm giáo dục và tôi tin chắc, cô sẽ là một giáo viên chủ nhiệm giỏi. Cô sẽ giúp học sinh này thay đổi.
Cô giáo nhận lời, tôi hồi hộp chờ kết quả rèn luyện của học trò này. Một học kỳ chưa có thay đổi, cô giáo vẫn phải chịu những cay đắng từ bạn ấy. Tuy nhiên, sau một năm học em đã khác. Đến lớp 11 đã thay đổi hoàn toàn và trở thành học sinh ngoan, nhân tố tích cực của lớp và trường.
Trái với trước kia, thay vì hô cả lớp đuổi cô giáo ra ngoài thì bây giờ lại yêu cầu cả lớp hô lớn: “Cô Hạnh muôn năm”, “Cô Hạnh, con yêu cô”. Kết thúc năm học, bố mẹ em lại tìm đến tôi vì “chúng em phải ghen tị với tình yêu của nó dành cho cô giáo”. Có những việc con chỉ chia sẻ với cô giáo mà không nói với bố mẹ. Sau đó, con trúng tuyển vào Trường Đại học Mỹ thuật Công nghiệp. Khi tốt nghiệp, tôi thấy em xuất hiện trên truyền hình, đẹp trai và là đạo diễn một chương trình rất hay. Em ấy đã nên người.
Tôi muốn nói rằng, có một lúc nào đó các em chệch hướng. Khi đó thầy, cô giáo có nhiệm vụ giáo dục, giúp đỡ, hỗ trợ trò trở lại chính mình, trở thành người tốt, tử tế. Ngày ấy, tôi chỉ nói với cô giáo chủ nhiệm: Tôi tin cô sẽ làm được và chắc chắn làm được. Sự tin tưởng ấy đã tạo động lực để cô thực hiện và đã thành công. Tôi nghĩ đó là niềm vinh dự và tự hào của nhà giáo.
Cũng như ngành nghề khác, nghề giáo cũng có lúc vui, lúc buồn. Nhà giáo không tránh khỏi mệt mỏi, khó khăn nhưng khi xác định được mục tiêu giáo dục và trách nhiệm của mình thì họ luôn làm việc hết mình, bằng trái tim. Họ xứng đáng được gọi là những nhà giáo tài năng mà chúng ta cần khâm phục và ngưỡng mộ.
TS Nguyễn Văn Hòa dự giờ tại một lớp học của Trường THPT Nguyễn Bỉnh Khiêm. Ảnh: NTCC |
- Vậy theo thầy, mỗi giáo viên cần mang trong mình những giá trị gì?
- Tôi nghĩ trong nhiều giá trị mà nhà giáo cần có thì thương yêu học trò bằng cả trái tim là điều quan trọng. Thay vì coi các em là đứa trẻ để dạy dỗ, thì hãy coi đó là một nhân cách mà mình phải ươm mầm cho sự trưởng thành và phát triển.
Trẻ con thì hay mắc lỗi và có quyền mắc lỗi. Trải qua 12 năm học ở trường phổ thông, các em mới nên người. Trong quá trình đó, trẻ được phép mắc lỗi. Mỗi lần mắc lỗi, các em sẽ đứng dậy và trưởng thành hơn. Mỗi lần mắc lỗi, thầy, cô giáo sẽ đau đớn, buồn tủi, có lúc sẽ thấy khó khăn, thậm chí cảm thấy mất phương hướng nhưng nếu kiên trì bằng trái tim, thầy, cô sẽ vượt lên chính mình để thành công. Đó là niềm vui bất tận.
Tôi nghĩ lòng bao dung, tôn trọng, chấp nhận sự khác biệt và yêu thương là những giá trị cốt lõi với mỗi thầy cô giáo. Họ xứng đáng là những nhà giáo chân chính, những thầy cô giáo đáng kính của các thế hệ học trò.
- Xin cảm ơn thầy!
“Dạy học là công việc đặc thù, làm việc giữa con người với con người – thầy với trò. Do đó, việc dạy học phải xuất phát từ trái tim, thấu hiểu học trò. Thấu hiểu học sinh vô cùng quan trọng. Tôi cho đó là nhiệm vụ hàng đầu và cũng là yếu tố góp phần tạo nên thành công của các nhà giáo. Có như vậy thầy cô mới sẵn sàng hỗ trợ, dìu dắt, hướng dẫn học trò nên người”. - TS Nguyễn Văn Hòa