Thế nhưng, niềm vui chưa được bao lâu, nỗi lo về các khoản đóng học phí cho 4 năm đại học của Thảo lại đến.
“Ông bà già rồi, nên việc có tiền đi học 4 năm đại học là một thách thức. Thế nhưng may nắm đã mỉm cười với em khi nhận được học bổng Tiếp sức đến trường, đã giúp gia đình em giảm bớt được phần nào gánh nặng về học phí, em yên tâm chinh phục ước mơ của mình”, Thảo trải lòng.
Ước mơ mở lớp tin học miễn phí
Sinh ra vốn đã mang trong mình những khiếm khuyết không mong muốn, thế nhưng những lời trêu đùa vô tình của trẻ nhỏ đã không ít lần làm cho Thảo chạnh lòng.
Thảo nói: “Hồi bé, emđã ước những người xung quanh hãy có cái nhìn thân thiện, bao dung dành cho những người khuyết tật như em. Để chúng em có thể có đủ can đảm vượt qua những khó khăn, thử thách trong cuộc sống, góp phần làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn.
Bởi có những công việc mà người thường không cần cố gắng thì người khuyết tật như em đã phải cố gắng đến 100 lần mới làm được”.
“Em nhớ mãi lúc em mới học lớp 1 việc viết chữ đối với em gặp muôn vàn khó khăn, bởi tay chân yếu nên em không cầm được bút. Có nhiều lúc bị bút cắm vào tay, máu chảy đau đớn nhưng em không hề nản chí. Những ngày mưa gió trở trời thì đầu em lại đau, tay chân co rút”, Thảo nhớ lại.
Để đến trường học hết những năm học phổ thông, rất nhiều lần Thảo đang học bị ngất xỉu tại lớp vì kiệt sức. Hoàn cảnh ngặt nghèo, nhưng hiểu được tình thương bao la của ông bà em vẫn quyết chí học tập để không thua kém các bạn.
Được biết, sau khi tốt nghiệp đại học Thảo dự kiến xin vào một công ty phần mềm làm việc, có nguồn thu nhập để tự lo được cho bản thân cũng như phụng dưỡng ông bà ngoại, giúp cho em trai được vào đại học.
“Sau đó, em muốn mở một lớp tin học miễn phí dạy cho trẻ em nghèo và khuyết tật ở quê. Bởi quê em còn nghèo, nhiều em không có điều kiện để tiếp cận tin học thực sự rất thiệt thòi”, Thảo chia sẻ.