Ảnh minh họa (Nguồn: Internet)
"Cư xử tốt" có nghĩa là... không dám bày tỏ cảm xúc thật của mình
Đã từng có một người mẹ nói rằng: Con tôi rất ngoan ngoãn. Khi đi học mẫu giáo, con chẳng khóc lóc gì cả. Nhưng sau một, hai tuần, con bắt đầu gặp vấn đề ở trường, con có hành vi bạo lực với bạn cùng lớp. Tại sao lại vậy?
Tôi nói thẳng: "Không phải con bạn ngoan ngoãn mà là con bạn không an toàn".
Những đứa trẻ 3 tuổi, có mấy ai sẵn sàng rời xa vòng tay của cha mẹ để đi học mẫu giáo? Nếu đứa trẻ không khóc hoặc gây rắc rối khi mơ đi học, điều đó có khả năng chúng muốn trở thành một đứa trẻ "tốt" trong mắt cha mẹ. Nói cách khác, con đang kìm nén những suy nghĩ thực sự bên trong của mình. Sau những kìm nén dồn ép, con sẽ bộc phát ra thành những hành động, lơ nói mà cha mẹ khó có thể tưởng tượng được.
Nếu con cái có thể khóc trước mặt cha mẹ, điều đó cho thấy rằng con đã đủ an toàn khi sẵn sàng bộc lộ mọi thứ với bạn, để biết rằng phụ huynh là chỗ dựa vững chắc nhất với con. Loại tình yêu và sự nuôi dưỡng vô điều kiện này là nền tảng cho sự hình thành nhân cách lành mạnh của trẻ.
Đứa trẻ càng "ngoan ngoãn", càng ít độc lập
Những đứa trẻ càng ngoan thì sự phụ thuộc càng mạnh mẽ và chúng có quá nhiều cảm giác kiểm soát từ cha mẹ.
Cha mẹ mong đợi chúng bước đi trên một con đường được lập trình sẵn, chỉ cần sao chép - dán, và sống một cuộc sống lý tưởng mà mọi người đều công nhận, đó là "những đứa trẻ ngoan". Nhưng cuộc sống mà mọi người đều ngưỡng mộ, không phải là cuộc sống mà con... mong muốn.
Tôi mong, các bậc phụ huynh hãy để con tự lựa chọn cuộc sống của mình dựa trên sở thích và khả năng thực sự của con. Ngay cả khi con "chưa thành công", cha mẹ cũng hãy dạy con phải biết tự chịu trách nhiệm trước những quyết định của mình. Hơn nữa, phụ huynh cũng nên dạy con không cần quá hy sinh cảm xúc của mình để làm hài lòng người khác vì "sự hài lòng" là trạng thái khó chạm đến được.
Ảnh minh họa (Nguồn: Internet)
Theo Sohu