“Sao hôm nay đã lĩnh tiền rồi?” - tiếng mẹ đầy vẻ lo lắng, dù cố ghìm giọng nhưng đêm tối im ắng và căn nhà chẳng có phòng riêng, vẫn lọt vào tai con.
“Ngoài phố bùng dịch, tình hình này thất nghiệp dài”. “Vậy thì lấy đâu ra trang trải đầu năm học cho chúng nó?”. Những hơi thở nặng nhọc trong đêm. Bố dằn từng tiếng, cố ghìm giọng “Con gái học làm gì nhiều, rồi lại neck đi lấy chồng”.
“Thì cũng phải cho chúng học hết cấp ba chứ, không thiên hạ người ta cười cho à?”, “Bằng cấp ba, hay bằng cấp hai vào công ty cũng như nhau. Cả mấy đứa đại học kia ra trường lại lao đầu vào công ty, như nhau cả”. Tai con như có gió ù ù.
Những buổi đến trường của con không con niềm hân hoan, con lo lắng cho “số phận” học sinh của mình. Con xin cô không may đồng phục, không đăng ký học ca chiều. Hết giờ cô gọi con ở lại. Cô nhìn con trìu mến, cô hỏi con lý do. Con chỉ lí nhí mấy lời chống chế. Con đã thấy trong ánh mắt cô ánh buồn thương thông cảm.
Chiều ấy mẹ về sớm, gương mặt phờ phạc âu lo. Cái Thơm, cái Thảo, thằng Đạt thì rối rít vui mừng. Bố vừa đi chăm lúa về. Mẹ ào ạtca thán:
- Đận này thì khốn, công ty xuất hiện ca F1, đóng cửa rồi.
Không khí nhà mình nặng nề quá. Mâm cơm với rau mắm, cá khô là quen thuộc. Con thì không sao, chỉ thương ba em cứ phụng phịu “con muốn ăn thịt cơ!”. “Rồi cơm còn không có mà ăn, thịt đâu ra!” - Bố quát. Tiếng đôi co giữa bố mẹ lại trở về hàng đêm.
Con hiểu, cũng chỉ vì túng quẫn. Con thấy căm tức con Covid, chẳng thấy hình hài mà sao chúng ghê gớm quá. Con ước gì có phép thần quét sạch chúng đi để bố mẹ được đi làm bình thường, con vẫn được đến trường.
Con đã quyết tâm… nghỉ học. Con không nói với bố mẹ. Con đã khóc suốt đêm bởi quyết định đó. Con buồn lắm, xa trường lớp, bạn bè, sách vở. Ước mơ trở thành cô giáo đã khép lại trong con. Con thấy tương lai mờ mịt. Bỗng ý nghĩ mình sao vô dụng, là con gái chỉ là gánh nặng cho bố mẹ len lỏi vào tâm trí con khiến con nghĩ đến việc ra đi. Con đi bố mẹ sẽ đỡ vất vả, nhà mình vẫn còn em Thảo, em Thơm và em Tũn, bố mẹ chỉ cần em Tũn.
- Cô thấy mấy buổi nay em học không tập trung, sức khỏe của em sao không?
- cô ân cần.
Con chỉ lắc đầu:
- Em không sao.
- Có chuyện gì hãy nói với cô, biết đâu cô có thể giúp em. Cô muốn được như người bạn của các em nữa.
Lời cô dịu dàng, yêu thương quá! Conòa khóc.
- Em phải nghỉ học. Con gái học cũng không để làm gì, cô ạ… mà bố mẹ em đang thất nghiệp vì Covid.
- Cô hiểu hoàn cảnh của em - cô vỗ về con. Cô sẽ đề xuất lên nhà trường để em được hỗ trợ học tập. Dịch bệnh Covid khốc liệt quá. Em thấy đấy, không chỉ gia đình em, mà còn bao gia đình khác quê mình, khắp nước mình và cả toàn thế giới đều đang gặp khó khăn bởi dịch bệnh Covid. Trong hoàn cảnh này cần phải vững tâm, kiên cường cùng gia đình và cộng đồng chống lại dịch bệnh. Cô tin dịch bệnh sẽ qua, cuộc sống sẽ trở lại bình thường.
Giọng cô trầm lắng:
- Cô cũng là con gái, cũng đã có thời là học sinh với nhiều ước mơ, hoài bão. Ngày ấy làng quê còn nghèo khó hơn bây giờ. Nhà cô cũng đông anh chị em, bố mẹ thuần nông. Cô không có xe, đi bộ bốn năm cây số đến trường.
Chiều về đi làm ruộng cùng bố mẹ, hay đi câu cáy, mò cua, bắt ốc… Khi ấy, cô chỉ luôn nghĩ con đường thoát nghèo khổ chỉ có cố gắng học tập. Là con gái cũng phải tự chủ, không thể cứ bám theo quan niệm cũ “Thuyền theo lái, gái theo chồng”. Muốn thế mình cũng phải có công ăn việc làm.
Tương lai của các em rất rộng mở, các em có tuổi trẻ, tuổi trẻ sẽ là phép màu để các em thực hiện ước mơ. Em có nghĩ đến điều mình muốn trở thành một cô gái như thế nào không? - nhất định phải trở thành một cô gái mà chính mình yêu thích em nhé!...
Những lời cô nói cứ vang vọng trong con. Con suy nghĩ về điều “mình muốn trở thành một cô gái như thế nào?… nhất định phải trở thành một cô gái mà chính mình yêu thích”. Con thấy lòng nhẹ nhõm, tâm hồn phơi phới, con như vừa bước ra khỏi màn đêm u tối. Trời thu trong xanh soi gương trên dòng kênh trong, nắng vàng trải trên thảm lúa đồng xanh mơn mởn đang thì con gái.
Tiếng chim ríu rít reo ca. Con như đi giữa một dạ khúc đồng quê êm ả. “Cuộc sống là một món quà… Tuổi trẻ là phép màu…”. Con yêu cuộc sống và yêu bố mẹ, người đã mang đến cho con món quà quý giá nhất!
Mẹ ơi! Con sẽ kể mẹ nghe!