Những nét chữ đầu tiên nguệch ngoạc không đúng hàng đúng lối. Nhưng chỉ một thời gian sau, chữ đã có nét thanh nét đậm, hàng lối thẳng tăm tắp như người lành lặn viết bằng tay. Ai đến mua hàng cũng tấm tắc về cậu bé “có tật có tài” như Trường. Chẳng ngờ quán tạp hóa bé xíu ấy vô tình lại trở thành trường học cho một người đã mất hết hi vọng.
Nét chữ nết người
Cũng tại chính quán tạp hóa ấy, vào năm 2010 vô tình Trường thấy vở viết của một học sinh với những nét chữ xiêu vẹo. Anh tỏ ra buồn và muốn phụ đạo rèn chữ cho học sinh này. Sau 2 tháng, cậu học sinh ấy tiến bộ rõ rệt. Chữ không những đẹp mà vở còn sạch sẽ, ngay ngắn.
Tiếng lành đồn xa. Rất nhiều phụ huynh trong xã đến nhờ Trường kèm cặp con em mình. Trường đồng ý nhưng với điều kiện không lấy học phí. Lớp của Trường lúc đông lên tới vài chục học sinh. Anh phải chia nhỏ lớp ra thành vài nhóm cho dễ dạy.
“Em nào chữ xấu thì mình rèn cho viết chữ. Mình cứ dùng miệng viết các chữ cái mẫu để các em viết theo. Em nào chưa thạo đọc chữ, thì mình luyện cho các em tập đọc. Các em yếu môn toán, thì mình rèn các phép tính để các em quen dần. Mình không dám nhận là thầy, nhưng người làng cứ gọi là thầy nên tự dưng quen danh xưng ấy từ lúc nào chẳng biết”, thầy Trường tâm sự.
Cho đến nay, hàng trăm học sinh yếu kém ở trong xã Nam Phương Tiến đã được thầy Trường kèm cặp, phụ đạo. Nhiều em trong số đó trở thành học sinh giỏi của trường. Có em đi thi vở sạch chữ đẹp, có em đi thi học sinh giỏi toán. Dù có đạt thành tích hay không, thì với Trường sự cứng cáp của các em là viên mãn nhất.
Thầy Trường nhận xét: “Nét chữ nết người, ông cha ta vẫn dạy vậy. Mà quả thật cũng đúng, tôi có quan sát rất tỉ mỉ lúc học sinh viết chữ xấu đến khi luyện được chữ đẹp thì tính cách khác biệt hoàn toàn. Bao giờ các em viết chữ đẹp cũng ngoan ngoãn, dễ bảo và nhận thức tốt hơn các em khác”.
Hạnh phúc là tương lai
Với thầy giáo tật nguyền Phùng Văn Trường, ngoài các em học sinh thân yêu thì gia đình là một hạnh phúc lớn. “Ông trời không lấy đi hết của người ta thứ gì cả. Tuy tôi không được lành lặn nhưng tôi có gia đình và một đứa con lành lặn, thông minh. Nó là chân, là tay, là tương lai của tôi”, thầy Trường xúc động.
Năm 2012, cô gái xã bên là Ngô Thị Hường cảm động trước nghĩa cử cao đẹp của thầy Trường nên đã phải lòng anh. Họ nhanh chóng tiến hành đám cưới và sinh được một bé trai. Anh đặt tên bé là Phùng Thiên Trường Quảng với ý tạ ơn ông trời đã cho anh một đứa con lành lặn.
Chị Hường, vợ anh bảo: “Ai cũng bảo tôi dại đã lấy người chồng tật nguyền. Nhưng tôi nghĩ, tật nguyền thì cũng có quyền được yêu. Anh ấy tuy không làm được việc gì có thể kiếm ra tiền, nhưng việc dạy học của anh ấy cũng rất cao cả. Có thể giúp người khác có được kiến thức, niềm tin và ý chí”.
Vâng! Đúng như chị Hường nói. Việc làm của thầy giáo Phùng Văn Trường chí ít đã và đang đem lại cho rất nhiều người niềm tin và nghị lực không chỉ để bấu víu vào cuộc sống, mà còn để cuộc sống nảy nở những bông hoa tươi.
“Tôi không dám nhận mình là thầy giáo nhưng tôi tâm niệm, dạy cho các em được phần nào tốt phần đó. Tôi không muốn để người đời gọi tôi là thằng què, thằng liệt. Càng nhục hơn khi người ta chê mình vô tích sự. Thế nên phải làm gì đó để có tích sự cho đời”, thầy giáo Phùng Văn Trường.