- Ôi, xin lỗi nhé! Lisa, cậu gọi được cho mình từ máy di động à?
- Sao cơ? - Tôi đã rất ngạc nhiên nhận thấy là sao nhiều lúc chúng tôi không gọi được cho nhau.
- Không có thời gian giải thích đâu! Chạy đến chỗ mình đi! Và nhớ là phải mang theo điện thoại đấy.
Tôi cắm đầu cắm cổ chạy đi ngay nhưng vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu ý nghĩ “Lại thêm trò đùa gì của cô nàng đây? Nhưng sao nó lại gọi được cho mình! Lạ thật!”.
Minh họa/INT |
Khi bước vào nhà Alisa thì tôi gần như tin rằng tất cả chỉ là trò đùa của nó mà thôi. Nó lại hơi mỉm cưởi nên tôi còn e rằng nó bị mất trí rồi. Trong phút chốc, Alisa nhảy bổ đến tôi và hét lên:
- Mình đã hiểu ra rồi! - Nói rồi nó bắt đầu vừa đi quanh phòng, vừa hất lung tung vài thứ. - Mình hiểu cả rồi! Tại sao mà bọn mình lại không thể gọi cho nhau được, tại sao mà tất cả những cậu chàng không quen biết lại gọi cho cậu mà chẳng có ai gọi cho mình cả, mình hiểu cả rồi! - Nó tuyên bố với vẻ đắc thắng về cái điều mà tôi đang rất quan tâm.
- Tại sao vậy? - Đó là tất cả những gì mà tôi có thể hỏi và cảm thấy sẽ có điều gì đó thú vị khi mà cái điều làm cho tôi băn khoăn sắp được giải đáp.
- Nghe này - Alisa nói - Vaxilisa, cậu có nhớ là có lần mình đã nhờ cậu cất chiếc điện thoại của mình vào túi cậu không?
- Phải rồi. Vì điện thoại của cậu đã bị rơi chiếc móc nên cậu nhờ mình cất hộ. Thế thì sao?
- Thì nghĩa là chúng mình đã cầm nhầm điện thoại của nhau chứ sao. Cậu không thấy là hai chiếc điện thoại đó của chúng mình rất giống nhau à?
- Đúng vậy, nhưng chiếc của cậu bị mất chiếc móc cơ mà!
- Cậu quên là sau đó chiếc điện thoại của cậu cũng bị như thế đấy thôi!
- Ờ nhỉ!… Thế ra là bọn mình cầm nhầm điện thoại của nhau thật à?! Thể nào mà đã xảy ra bao nhiêu chuyện quái quỷ và vô lý không thể hiểu nổi!
- Phải! Thế có nghĩa là Andrey của cậu đã báo trước với cậu là không thể đến chỗ hẹn được. Cậu còn nhớ lúc đó mình đã nói với cậu là có tên dở người nào đó đã gọi cho mình. Đó là tên dở người của cậu đấy!
- Ôi! Còn mình thì lại đi ngắt máy khi tất cả những anh chàng của cậu gọi tới - Tôi bật cười trả lời.
- Thế là, cô bạn ơi, chúng mình được trang bị điện thoại, thế mà lại làm hỏng hết mọi chuyện! Mà cũng chỉ vì cái tên tắt đều là Lisa của chúng mình nữa cơ chứ!
Tôi thấy khâm phục Alisa về sự nhanh nhạy và linh hoạt của nó, làm thế nào mà nó lại đoán ra được chứ!
Dần dần thì cuộc sống của tôi lại đi vào nền nếp. Bây giờ thì tôi sẽ gặp gỡ Andrey, cậu ấy là người ưu tú nhất mà trước đây tôi đã không nhận ra! Tôi cũng sẽ yêu thích nhảy disco và những trò vui khác.
Cuối cùng thì tôi đã học được cách giao tiếp với các chàng trai mà không đỏ mặt. Không, chiếc điện thoại di động không có nghĩa gì trong chuyện này cả. Chỉ đơn giản là tôi đã thay đổi rồi.
Thực ra thì tôi mới chỉ 16 tuổi thôi mà!
Bích Nguyễn (Dịch từ tiếng Nga)