Năm 4 tuổi Quân bị ngã khiến não bị ảnh hưởng đến khả năng nhận thức. Dù đã 8 tuổi nhưng Quân nhỏ thó, gầy gò, khuôn mặt còn nhiều nét ngây thơ như mới lên 5.
Cô Thuỷ cho biết: “Mỗi lần em Quân viết bài là tay run, không đưa nổi nét bút và nhanh mỏi tay. Không những thế, Quân lúc nào cũng trong trạng thái uể oải, mệt mỏi, buồn ngủ. Bố mẹ ly hôn khi em chỉ vài tháng tuổi. Phần lớn thời gian em ở với ông bà ngoại”.
Cô Thuỷ tìm đủ phương pháp, cho Quân lên ngồi cạnh bàn giáo viên nhưng vẫn không hiệu quả. Một lần cô thấy Quân chơi game bằng điện thoại của mẹ rất tập trung, nói to, rõ ràng…
Từ đó, cô Thuỷ nảy ra phương pháp lồng ghép các nội dung học vào trò chơi “bắn súng” để viết chữ, “ném bom” để học đánh vần, bấm giờ trên điện thoại để luyện đọc văn bản… Tất cả môn học đều được cô Thuỷ biến tấu thành các trò “game hot” gắn với sử dụng từ ngữ của game để Quân hứng thú.
“Trò chơi” sôi nổi đến mức cô Thuỷ “nổi tiếng” bất đắc dĩ với biệt danh “cô giáo mê game”.
Sau 2 tuần nỗ lực “chơi game”, Quân đã viết được bằng bút chì và đánh vần được. Em không còn cầm máy chơi game nữa, có hứng thú học bài hơn.
Cô Hoàng Thị Mỹ - Phó Hiệu trưởng nhà trường cho biết: “Cô Thuỷ là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng hết sức tâm lý. Cô luôn coi học trò như con của mình. Cô tự tìm nhiều phương pháp riêng để dạy học sinh, nhất là những em chậm tiến. Thực tế, các phương pháp đó đã phát huy hiệu quả tích cực, được Ban Giám hiệu, tập thể giáo viên nhà trường và phụ huynh tin tưởng”.
Nói về phương pháp dạy học của mình, cô Thuỷ cho biết: “Thay vì thấy mình là một cô giáo “dị”, chỉ thích “khác người”, thì tôi lại coi đó là phương pháp dạy học riêng. Bởi mục tiêu của tôi vẫn là truyền đạt kiến thức, kỹ năng cho học sinh, nhất là các học sinh chậm tiến, dù có phải tốn thời gian, đòi hỏi kiên trì, nhẫn nại hơn nhiều so với cách dạy học thông thường”.
Ngoài trò Quân, trước đây cô Thuỷ cũng đã kèm cặp trò Nguyễn Trung Nghĩa tiến bộ từng ngày. Theo cô Thuỷ, phương pháp dạy học của cô không có gì đặc biệt. Chủ yếu là tìm được ra nguyên nhân của việc tiếp thu chậm, nghịch ngợm… Từ đó, nắm bắt tâm lý của trẻ, định hướng kịp thời, đúng đắn và luôn bên cạnh động viên, truyền lửa yêu thương… Có như vậy thì mới có phương pháp khắc phục hợp lý, giúp các em ngoan ngoãn, phát triển bình thường như các bạn cùng trang lứa.
Sau 12 năm làm giáo viên tiểu học, tôi cảm thấy tình yêu trẻ của tôi lớn dần. Nhìn những đứa trẻ ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên như chính hai đứa con thơ của mình, tôi thấy mình thật “giàu có”. Chính duyên làm nghề giáo khiến tôi có nhiều đứa con hơn các bà mẹ bình thường khác.“Lắm con, nhiều của” là vậy – Cô Thuỷ chia sẻ.