Trần Tuấn Long hoạt động trên một phổ rộng về đề tài và trạng thái. Ông vẽ được bất kỳ ý muốn với kỹ thuật điêu luyện và diễn tả tinh vi không thua kém sơn dầu - mà vẫn giữ được tinh thần sơn mài. Tông màu của ông trải dài từ cực trầm đến rực rỡ chói sáng. Ông khẳng định được khả năng quan trọng của sơn ta trong nghệ thuật hội hoạ.
Khác với Tuấn Long, tranh của Cấn Mạnh Tưởng lại hồn hậu, kỹ lưỡng. Tuy rất hăm chút mà không cầu kỳ, tự nhiên mà không dễ dãi, truyền cảm nhiều hơn áp đặt. Cái đẹp trong tranh của hoạ sĩ này là cái đẹp chân thành.
Tôn vinh chất liệu bản địa
Đặc biệt, “Những ngả đường sơn mài” còn có sự tham gia của hoạ sĩ Nguyễn Văn Bảng và con trai ông – hoạ sĩ Nguyễn Đình Văn.
Nguyễn Văn Bảng được đánh giá là bậc lão làng tô điểm trong làng sơn ta. Kỹ thuật và sự am hiểu sơn ta của ông đã đạt mức hoàn hảo. Có thể nói ông là đại diện cho sơn mài truyền thống, nhưng không ngừng tìm kiếm những biểu hiện mới mẻ của hội hoạ hiện đại.
Nguyễn Đình Văn lại thừa hưởng tất cả kinh nghiệm dồi dào của bố mẹ, nhưng lại quyết tìm cho mình một hướng đi riêng. Chỉ nhìn vào gia đình này ta đã thấy được hội hoạ sơn mài đang phát triển và sẽ thay đổi rất nhiều.
Hoạ sĩ Lý Trực Sơn cũng tham gia triển lãm lần này. Công chúng biết tới ông trong vai trò giảng viên nghệ thuật sơn mài tại Trường Đại học Mỹ thuật Việt Nam, từng có nhiều năm sáng tác nghệ thuật tại châu Âu.
Lý Trực Sơn sáng tác trên nhiều chất liệu và đều ghi được dấu ấn riêng biệt. Tranh sơn mài của ông lấy đề tài và phong cách tạo hình mang đậm âm hưởng của nghệ thuật dân gian Việt Nam. Bao trùm trong tranh bởi một thứ hoài niệm vừa gần gũi vừa xa vợi, tạo cho người xem cảm giác văn hóa lịch sử rõ rệt như ở thi ca và văn học.
Nghệ thuật hội họa mênh mông và rộng mở, là miền đất cho những họa sĩ cần mẫn, nhiệt huyết sáng tạo nhưng cũng không ít gian nan khắc khoải. Cuộc gặp gỡ của 10 họa sĩ trong “Những ngả đường sơn mài” là cuộc triển lãm tôn vinh chất liệu bản địa: Sơn ta – niềm tự hào của hội hoạ Việt.
Với 43 tác phẩm sơn ta truyền thống đầy mê dụ, mỗi họa sĩ là một nét riêng biệt. Công chúng sẽ thấy những góc nhìn độc đáo, cùng những sáng tạo thăng hoa ẩn hiện trong thế giới sắc màu trầm ấm của nghệ thuật sơn mài Việt Nam.
Hoạ sĩ Nguyễn Văn Bảng cho hay, có ai đó nói sơn ta là chất liệu đỏng đảnh, hay còn gọi là “sơn mò”. Quả vậy dù dày dạn kinh nghiệm, nhưng bất ngờ là nó không tuân theo ý muốn của mình. Có thể rất đẹp, nhưng có thể để lại nhiều trăn trở mà nghệ sĩ phải nương theo, vẽ tiếp và mài tiếp nhiều lần đến khi tác phẩm hoàn thành.